Cẩm nang du lịch

Ai nói nhớ Đà Lạt giống tôi đi…

Ai nói nhớ Đà Lạt giống tôi đi…

Bỗng nhiên lại va đầu vào một rừng nỗi nhớ và kỷ niệm về Đà Lạt trong khi lại đang ở Đà Lạt? Có ai cũng cảm thấy vậy như tôi không?  

 

 

Tôi nhớ những chiều mưa lướt qua bên quán cà phê nhỏ

 

 

 

Ảnh - Tgroup

 

Đà Lạt nay bắt đầu vào mưa, mưa rơi rả rích khắp những con đường nhỏ mỗi chiều đến. Trời này mà làm cốc cà phê Tùng ngắm mưa thì còn gì tuyệt bằng. Nhưng … làm gì có quán cà phê nào mở cửa, đành mày mò làm một cốc Dalgona, set up một chiếc ghế nhỏ cạnh cửa sổ ngắm mưa tạm vậy.

 

 

Tôi nhớ ánh nắng vàng ươm trên sân trường

 

 

Ảnh - Tgroup

 

Tự hỏi đã bao lâu rồi mình chưa ghé thăm trường, chưa dạo quanh sân trường đầy nắng, nói chuyện tào lao cùng lũ bạn. Nhớ những giờ thể dục lao lực mệt mỏi ngã người vào gốc đa nghỉ ngơi, nhớ những giờ xếp hàng tan trường xếp hàng nắng chói chang không thở nổi. Nghĩ lại thèm, thèm cái cảm giác được phơi nắng, thèm được nghe tiếng đùa vui hay tiếng rầy la của thầy giáo với lũ nhỏ, thèm được thấy những cô nữ sinh má hồng, những anh chàng học sinh hồn nhiên vào giờ tan trường.

 

 

 

Tôi nhớ hình ảnh người người check-in ở Cối xay gió

 

 

 

Ảnh - Tgroup

 

Mỗi lần đi ngang cửa tiệm bánh thơm phức ấy lại thấy những dòng người dài xếp hàng đợi đến lượt chụp hình check-in. Thiết nghĩ chỉ là một bức tường màu vàng sao lại khiến người ta mê mẩn đến thế, làm ùn tắc giao thông giữa nơi giao lộ, hẳn sẽ có những người Đà Lạt đi ngang lẩm bẩm than vãn do sự bất tiện. Ấy vậy mà dạo này đi ngang qua Cối xay gió lại thấy thiếu dữ lắm, tiệm đóng cửa vắng hoe, không một ai check-in bên bức tường vàng nữa. Thì ra, cái bức tường màu vàng ấy lại trở thành “đặc sản” của Đà Lạt tự lúc nào mất rồi.

 

 

 

Tôi nhớ những chiều lang thang hồ Xuân Hương nhìn dòng người qua lại

 

 

Ảnh - Tgroup

 

Hồ Xuân Hương, tụ điểm của khách du lịch và cũng là “phòng gym” của người dân địa phương. Cứ chập chiều tối mọi người lại rủ nhau chạy bộ quanh bờ hồ, nói cười rôm rả. Tôi cũng chạy, nhưng là chạy xe, dạo một còng quanh hồ ngắm hoàng hôn buông, chán thì ghé lại làm củ khoai lang nướng và quả trứng gà. Nhưng Đà Lạt nay sao lạ quá, không còn người chạy bộ, không những hàng khoai nướng ven hồ, riêng hoàng hôn thì vẫn ở đó, vẫn kiêu sa và lộng lẫy, chỉ tiếc là không nhiều người ngắm nữa. Có ai đã nhớ da diết những buổi chiều như vậy chưa?

 

 

 

Tôi nhớ những ngày Đà Lạt chật kín người

 

 

Ảnh - Tgroup

 

Đà Lạt những ngày tết Covy trở về với cái đặc trưng vốn có trước kia của nó. Không vội vàng tấp nập, không ồn ào náo nhiệt, nhẹ nhàng và yên bình. Mọi người ai cũng nói Đà Lạt dạo này “dễ thở” hơn hẳn khi đường phố không còn tình trạng kẹt xe, không còn khách du lịch nữa. Nhưng thiết nghĩ chắc Đà Lạt cũng buồn, buồn vì không còn nghe ai than thở, buồn vì đã quen với không khí náo nhiệt thường ngày.

 

Đà Lạt vẫn đang đợi mọi người đó, vẫn luôn sẵn sàng dang tay chào đón và vỗ về những tâm hồn trở nên an yên sau cánh cửa bão táp. Hẹn gặp mọi người vào ngày hết cách ly nhé.

 

Dalat, the City of Stories !!!

Ads

Tour du lịch Hàn Quốc 4 ngày 3 đêm - Seoul Nami Everland

 

"Thay đổi nhỏ, hiệu quả cao" với hệ thống Chuông báo gọi phục vụ VELLUX

 

Đưa tình yêu đi trốn nơi phố sương mù

 

Quán cà phê Đà Lạt không thiếu… tiếc là, chỉ thiếu em

Zalo

Quên mật khẩu?

Chọn đăng ký là bạn đã đồng ý với các điều khoản dịch vụ của TGROUP.

Quên mật khẩu? Hãy điền địa chỉ email của bạn. Bạn sẽ nhận được một liên kết để tạo một mật khẩu mới.

Trở về đăng nhập

Đóng

Đóng
Đóng